Trời mưa rất nhiều trong dịp lễ Thanh Minh,
Người đi đường muốn chết.
Cho mình hỏi nhà hàng ở đâu vậy?
Cậu bé chăn cừu chỉ vào làng Hưng Hóa ở phía xa.
---Đường Đô Mục
1
Tết Thanh Minh, tôi về quê hương trong một bài thơ, về vùng hoàng thổ hiểm trở, về trong vòng tay chất giọng địa phương, hoài niệm, hoài niệm.
Không biết tôi đã đọc lại bài thơ buồn, bối rối và u sầu này bao nhiêu lần rồi?Những cảm xúc đau lòng của nhà thơ cho phép tôi vẫn cảm nhận được trái tim đang đập của ông dù ngàn năm sau vẫn đang đập.
Bộ nhớ chưa được đánh bóng.Bước vào quê hương - con lạch trong vắt, guồng nước quay chậm, lưỡi cày của bố trong chuồng bò, guồng quay sợi của mẹ ở gian phía Tây, làn khói cuộn trên mái tôn..., chạm vào tim tôi như một con nai.
Cơn mưa phùn dày đặc và con đường núi quanh co như sợi dây kéo tôi lúc này: lặng lẽ ngửi mùi thơm của đất, lặng lẽ nghe tiếng gà kêu, lặng lẽ thưởng thức mùi tanh của phân bò, phân ngựa…
2
Quê hương tôi dịu hiền như nước.
Khi bà nội thứ ba nghe tin tôi đã về, bà chống nạng chống gậy đến gặp tôi và hét to biệt danh của tôi;
Em gái tôi cùng tôi lên núi hái rau rừng đến thăm tôi (nhưng giờ đã là bà nội của hai cháu trai). Khi tôi kể về ngày xưa cài hoa dại lên búi tóc, khuôn mặt nhăn nheo của bà lộ ra hai nụ cười méo xệch;
Người anh họ đi học cùng tôi đến gặp tôi, xoa hai tay vào nhau rồi đặt hai chiếc bánh Qingming mềm mại vào lòng bàn tay tôi;
Người em sớm dọn đồ ăn lên bàn. Dù không có món ngon nhưng món thịt ba chỉ chiên thơm lại toát lên hương vị đậm đà của địa phương;
Ngôi làng nhỏ nơi tôi ở tuy chưa trở thành ngôi làng nổi tiếng vì không có Du Mu, không có rượu hoa mai nhưng rượu gạo quê hương vẫn thơm nồng say...
3
Tế lễ và viếng mộ là sứ mệnh cao nhất trong chuyến đi của tôi.
Đứng trước mộ cha mẹ, tôi không tìm được lời nào thích hợp.
Mưa phùn như than khóc than thở, cỏ thơm chan chứa những suy nghĩ sâu xa.
Hoa dại ở khắp mọi nơi, nhưng tôi muốn bông hoa nào?
Những người cha, người mẹ dành cả cuộc đời - ngoài việc cày ruộng, bừa đất, trồng xuân thu hoạch, ngoài việc nuôi dạy con cái, ngoài ba bữa ăn đơn giản mỗi ngày... thực sự không có thành tích gì ấn tượng, thực sự không có gì đáng kinh ngạc...
Lòng hiếu thảo đứng đầu trong mọi việc tốt, nhưng tôi có hiếu thảo không?
Sự nghiệp, sinh kế, lòng hiếu thảo - nếu cứ cắt đứt mọi thứ thì mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn.
Con trai muốn được nuôi nấng nhưng người thân không chờ đợi.Thật là một thực tế tàn khốc!
Trong cơn hoảng loạn và bối rối, tôi phải dùng chiếc liềm cong trong tay cắt cỏ trên mộ cha mẹ tôi, để hai đống hoàng thổ trên mộ bố mẹ tôi được phơi ra ngoài trời.Hãy để một làn khói xanh gửi nỗi buồn của tôi; để một đống giấy trắng trơn trôi nổi trong lòng tôi...
4
Cuộc sống lao qua những rào cản dày đặc của thời gian.
Ngọn lửa bập bùng khiến tôi tìm lại giọng địa phương và nỗi nhớ đã mất từ lâu.
Các cô, các chú, các chú, các con, các cháu...
Ngồi quây quần bên bếp lửa vừa uống rượu vừa trò chuyện... Tôi nghe thấy những đổi thay do việc xây dựng quê hương tươi đẹp mang lại; Tôi nghe nói phát triển du lịch mang lại lợi ích gì; Tôi đã nghe những lời ca ngợi sự trỗi dậy của Trung Quốc; Tôi nghe thấy những hoài bão cao cả sau khi cải thiện cuộc sống...
Đây là cuộc sống của những người dân làng sau khi tôi rời quê hương?Tôi đã tự hỏi mình hơn một ngàn lần.---Sức khỏe, thú vị, thoải mái, văn minh, giàu có...
Cậu bé chăn cừu chỉ vào làng Hưng Hóa ở phía xa.Có lẽ rượu ngon của làng Tinh Hoa đang chảy vào lòng dân làng.
5
Trong một bài thơ, tôi trở về quê hương và tình yêu mà tôi không thể sống thiếu trong đời.
Có gì lạ khi chúng ta gặp nhau nhưng lại không biết nhau ở thành phố, chỉ vì chúng ta không có chất giọng địa phương đậm đà mà tôi quen thuộc?
Có gì lạ khi tôi không thể bén rễ vào thành phố vì thành phố được lót bằng sàn xi măng và không có đất cho cuộc sống của tôi?
Chẳng trách, điều tôi mơ ước mỗi đêm chính là ngôi nhà cũ nơi nấu khoai tây, con lạch tắm rửa và những người bạn cùng nhau chiến đấu, bởi vì ngôi nhà ở thành phố quá nhỏ và không có thiên đường thực sự...
6
Hãy cắm rễ sâu vào quê hương và hấp thụ đủ chất dinh dưỡng phong phú.
Viết một bài hát Qingming để an ủi những người thân yêu ở quê hương.
Hoàng đế có đất dày.Bằng cách liên tục nướng và lưu trữ một tiết khí và lễ hội, linh hồn của đài tưởng niệm dân tộc được mở rộng.
Tôi bay bổng trong tâm hồn này, trong quan niệm nghệ thuật được Lão Du sáng tạo hàng ngàn năm,
Bằng phẳng, bằng phẳng, bằng phẳng
Thờ cúng tổ tiên...
---- Bài viết được lấy từ Internet, trên trang văn bản còn có nhiều bài viết đẹp hơn!