Hôm kia, tôi đã trò chuyện với bạn cùng lớp S một lúc sau giờ học.Chúng tôi không liên lạc nhiều trong khoảng thời gian này nên cô ấy cũng dành cho tôi một điều bất ngờ.
Thực ra tôi rất vui vì cô ấy có thể làm được điều này nên cũng không nói nhiều.Chúng tôi quen nhau được gần 7 năm kể từ khi học tiểu học. Thời gian trôi thật nhanh khi bạn nghĩ về nó.
Điều khiến tôi ấn tượng sâu sắc là kết quả xét nghiệm đầu tiên của tôi. Tôi nghĩ hồi đó mình vẫn là một đứa trẻ ngoan, ngây thơ, chăm chỉ học tập và tiến bộ mỗi ngày nên vì điểm của tôi không bằng cô nên tôi đã thề với mẹ là sẽ vượt qua cô.Kết quả...thất bại==
Sau này, khi chúng tôi chuẩn bị tốt nghiệp, chúng tôi thực sự đã trở thành bạn cùng phòng.Sau một số biến cố, hai chúng tôi gạt bỏ mối hận thù trong quá khứ và cười trừ mối hận thù.
Trong mắt mọi người, cô ấy là một học sinh giỏi, một đứa con ngoan nhưng tôi xin thêm chữ “bất đắc dĩ” vào trước.Cô ấy cẩn thận và tận tâm trong công việc, còn tôi thì bất cẩn; cô ấy học cách vượt trội, còn tôi học cách thăng trầm; Cô ấy thích khóc, tinh tế và thiếu quyết đoán, còn tôi thì rơi nước mắt.
Trong một thời gian dài, tôi đã quá coi trọng mọi thứ.Vì vậy, lần nào tôi cũng là người bị xúc phạm.Mọi người đến và đi xung quanh chúng tôi, nhưng may mắn là chúng tôi không bị tách rời.
Sáu người năm xưa nay đã tản mác.
Chúng ta có thể cùng nhau giả nghệ thuật.Chúng ta sẽ thở dài rằng con người không tốt bằng Chúa, vạn vật đã thay đổi và con người đã thay đổi... Vì vậy, chúng ta cũng sẽ vui mừng vì mình đã không thay đổi...
Bây giờ tôi chỉ muốn nói:
Những gì tôi đã chờ đợi và những gì tôi luôn mong đợi sẽ vẫn như cũ.Nhưng em, dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẵn sàng đứng bên cạnh nhìn hạnh phúc của em.