Bạn có biết không?Cách đây vài ngày, tôi nghe một người em gái của tôi nói rằng giáo viên chủ nhiệm hiện tại của họ chính là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi hồi đó.bạn có nhớ không? Lớp 75 của chúng ta lúc đó kém lắm, nhưng bây giờ lớp 75 lại rất giỏi, là lớp trọng điểm của cả lớp, cô giáo lớp chúng ta cũng rất giỏi, thầy cũng không hề coi thường các lớp khác, thật mỉa mai. Cách đây vài năm, lớp anh đứng đầu là lớp kém nhất toàn khối. Lúc đó anh ấy ghét chúng tôi biết bao.
Hôm đó chị kể về trường cũ, thầy cô cũ, có nhiều thầy cô mới và nhiều thầy cô vẫn là những người thầy đã dạy chúng tôi. Lúc đó tôi muốn nói với bạn tất cả những điều này, nhưng bàn tay nhấc máy đã dừng lại. Tôi đã không liên lạc với bạn hơn một năm. Tôi không biết phải nói thế nào bây giờ, nhưng những ký ức trong quá khứ này làm tôi khó chịu. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài nói chuyện với một người bạn khác của tôi. Anh ấy không học cùng lớp với tôi nên không có cảm xúc gì với những chuyện này mà chỉ nói chuyện với tôi.
Tôi không có ai để liên lạc từ các bạn cùng lớp cấp hai của mình. Dù sao thì ngoài em ra, anh chẳng còn gì để luyến tiếc về quá khứ cả.Về phần tại sao chúng ta lại trở nên như thế này, không biết là lỗi của tôi hay là bạn đã thay đổi quyết định. Có lẽ tất cả họ đều đã lạc lối vì thời gian và sự hèn nhát.