Sau khi bước ra khỏi cổng lễ hội trong một tiếng rưỡi, ba người đã bỏ ra 1.000 nhân dân tệ và có được một con gấu trúc khổng lồ, một em bé ngực bự và vô số búp bê nhỏ.Tôi có thể thử thách tuổi thơ của mình bằng tiền, nhưng họ thì không.Tôi đang nói về những đứa trẻ thực sự đó.
Tôi nhìn thấy một người cha và đứa con đang đứng trước trò chơi tung đồng xu. Vô số búp bê lấp đầy tầm mắt của đứa trẻ.Người cha đổ mồ hôi đầm đìa nhưng đứa con vẫn không chịu rời đi. Anh chỉ cầm một con búp bê nhỏ trên tay, nhìn con búp bê lớn trước mặt, nước mắt lưng tròng.Bố nói: Đi thôi, chúng ta đã tiêu hết 600 tệ rồi.
Nếu tuổi thơ bị đổi lấy tiền thì cuối cùng chúng sẽ ra sao?
Cảm xúc không thể giả tạo được. Một khi có sự trao đổi những vật tương đương được trộn lẫn vào nhau, điều cuối cùng bạn nhớ được có thể chỉ là những vật tương đương.Giống như khi xa em anh chỉ nhớ đến người đưa tin xinh đẹp.
Tôi nghĩ khi lớn lên, nó sẽ không nhớ cha mình đã vất vả thế nào để ném phi tiêu ngược mặt trời cho con búp bê to lớn đó, nhưng nó không thắng được quả nào và bị cười nhạo.Anh ta sẽ chỉ nhớ rằng anh ta không thể có được con búp bê vì cha anh ta không có tiền.
Cái lễ hội chết tiệt này chỉ thích hợp với những kẻ nhàm chán như tôi, dùng tiền để giết thời gian, mua cảnh đẹp, dùng máy ảnh kỹ thuật số lần cuối và chụp cuồng nhiệt tại hiện trường.Tôi sẽ nhớ rằng tôi đã bỏ lỡ mười trong số mười lần ném bóng của mình, tôi sẽ nhớ rằng vòng đu quay có giá 40 nhân dân tệ cho 5 vòng, tôi sẽ nhớ cách trang trí đơn giản trong ngôi nhà ma ám, và tôi cũng sẽ biết rằng những trò chơi trí tuệ đó rất khó chơi, và những ai kéo những con gấu Bắc Cực lớn đi loanh quanh trong sân chơi đều là những kẻ ngu ngốc.Một sân chơi đầy màu sắc với đầy hố và cạm bẫy. Tôi tìm thấy rất nhiều cảnh để chụp ảnh cho mình. Nó biết rằng nó chỉ có thể lừa dối mọi người một lần trong đời, và tôi cũng biết rằng tôi chỉ có thể để nó lừa dối mình một lần trong đời.Vì vậy, tôi đã chụp vài bức ảnh, tạo dáng đẹp và cười vui vẻ cầm trên tay những con búp bê khác nhau được làm bằng Nhân dân tệ. Tôi chỉ muốn nói với mẹ rằng tôi rất hạnh phúc ở Bắc Kinh, nên đừng lo lắng.
Mẹ không có dư tiền để cho tôi một tuổi thơ sung túc nên bỏ tôi ra ngoài lang thang. Tôi học cách trèo cây bắt bọ, cởi quần lót nhảy xuống ao bơi, để lộ hết những nét nổi bật của cuộc đời.
Lễ hội hóa trang là sân chơi cho người lớn tự phụ, giả vờ ngây thơ. Tất cả đều là giả tạo, kể cả tôi.Sự ngây thơ của một đứa trẻ sẽ chỉ bị choáng ngợp.
Sau này, tôi không đi dự lễ hội hóa trang chỉ một lần trong đời.Nhưng câu nói đó là sự thật - ai cũng chỉ bị lừa một lần trong đời.Và những lần tiếp theo, biết rằng không có cơ hội chiến thắng, tôi vẫn bỏ ra rất nhiều tiền để đổi một đống xu, và tiến về phía trước bất chấp những thất bại được dự đoán hết lần này đến lần khác.
Mấy năm trước, thua cuộc thì bực bội và không vui chút nào, nhưng bây giờ thua cuộc lại là niềm vui, và đó cũng là một loại niềm vui.
Dù không còn đắn đo khi tiêu tiền nhưng tôi vẫn cảm thấy 1.000 tệ là rất nhiều tiền.
-- Ngày 20 tháng 3 năm 2012