Vì em mà anh không còn cô đơn nữa. Nhờ có bạn, tôi có cái nhìn mới về cuộc sống, những tầm nhìn mới và hy vọng cho tương lai. Bạn biết sự ấm áp và lạnh lùng của tôi, niềm vui và nỗi buồn của tôi. Tôi thực sự hạnh phúc khi có bạn.
Tôi có ước mơ trở thành nhà văn. Có lần tôi nói với bạn ý tưởng viết tiểu thuyết, bạn mỉm cười và nói với tôi: Được rồi, tôi sẽ đồng hành cùng bạn!Vì vậy, ngay khi chúng tôi làm xong bài tập về nhà vào cuối tuần, chúng tôi sẽ xem lại các bài báo. Kỹ năng dùng từ và đặt câu của bạn tốt hơn tôi nên bạn luôn có góc nhìn độc đáo về các bài viết và luôn có thể khiến những bài viết nhàm chán trở nên thú vị.
Bạn và tôi đều yêu thích những thứ đẹp đẽ và chúng ta luôn có thể thêm chút hương vị thẩm mỹ vào bài viết của mình. Tôi thường thấy cách bạn nhìn khi viết: biểu cảm trên khuôn mặt bạn rất tập trung, đôi khi cau mày, đôi khi mỉm cười. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ lên lông mày, tóc và khóe mắt của bạn. Khi đó, bạn dường như được hòa nhập với mặt trời.Đẹp làm sao!
Tôi vẫn nhớ cảnh chúng tôi gặp nhau: đó là một buổi tối sau giờ học, bầu trời rất u ám, lại có mưa nhẹ. Tôi đứng trước cửa lớp nhìn mưa càng lúc càng nặng hạt, đang nghĩ mình sắp đi mưa về nhà thì một giọng nói dễ nghe vang lên: Chúng ta cùng đi nhé.Tôi lập tức quay lại, nhìn vào đôi mắt trong veo của bạn và nói: Được rồi, cảm ơn bạn, bạn tên gì?
Tên tôi là…
Còn bạn thì sao?
Tôi...
Vậy từ nay chúng ta sẽ là bạn tốt nhé.
Ừm.Thế là em mở chiếc ô nhỏ phủ đầy cánh hoa, nắm tay anh chạy đi trong mưa. Gió thổi mạnh và lạnh nhưng lòng tôi lại vô cùng ấm áp.
Giờ đây, chúng tôi vẫn đồng hành cùng nhau, thường than thở những thăng trầm của cuộc sống, đầy u sầu, đôi khi nghĩ về tương lai và bày tỏ những ước muốn của mình.
Có em làm anh thực sự hạnh phúc.