Có số phận ở rất xa, vượt mây, vượt biển, bên kia núi.Ở đầu bên kia là những dòng nước chảy xiết, những tảng đá cứng đầu bị thác nước cuốn trôi sáng bóng, những chú chim núi cao vút và bầu trời xám xịt bởi mưa.
Dù con thuyền nhỏ của anh không thể vượt qua bờ đời này, em cũng sẽ một mình dong buồm đi xa giữa mây trắng, trăm năm trăm năm em sẽ đi con đường riêng của mình.
Sóng suối núi của anh cũng không thể đuổi kịp sự cuốn trôi của lá gãy và sóng của em. Tôi sẽ rải những con sóng vỡ của thung lũng để khơi dậy tiếng thét của chuyến hành trình của bạn.
Tôi không thể lên thuyền của bạn và tôi không thể lên bờ của tôi. Tôi chỉ muốn sống cuộc đời mình trong dòng nước chảy về phía đông, cuốn đi mối tình thế kỷ, rồi chôn vùi dưới đáy eo biển sâu tám nghìn mét, cùng những sinh vật không ai biết đến, thối rữa trong bùn tối tăm, nhưng cũng nở hoa sen ở đời này, lớn lên trong biển cả.
Bạn không hiểu rằng tình yêu là một nỗi đau không thể diễn tả được.Anh không cần em lúc nào cũng nhớ anh nhưng anh lại trở thành kẻ trốn chạy.Bạn sẽ không hiểu rằng tình yêu không thể chia sẻ, chỉ có sự cháy bỏng của hai trái tim và sự tan chảy của hai thiên đường băng và lửa.Một khi đã bỏ lỡ một số người thì cả đời này sẽ khó lấy lại được.Một khi bị một mối tình nào đó làm tổn thương, nó sẽ biến thành một con sứa hoa đào quý hiếm, nhìn thì đẹp đẽ nhưng lại có nọc độc sâu thẳm, trở thành nỗi ghê tởm và hận thù của kiếp trước và hiện tại.
Một trái tim tan vỡ có thể tồn tại được bao lâu?Một trái tim tan vỡ biến thành sự thờ ơ độc đoán trước sự từ chối.Hãy để tôi đưa bạn vào đại dương băng ở Bắc Cực và để bạn trôi dạt tự do. Anh sẽ cho em sự tự do của cuộc đời này, để anh có thể giữ được sự hồn nhiên bướng bỉnh của mình.Đời này anh không hiểu được nhưng em hiểu được nỗi đau ở đời này.Đời này anh buông bỏ tình yêu, đời này em buông bỏ hận thù.
Những khác biệt về văn hóa và điểm mấu chốt đạo đức chưa bao giờ nâng bạn lên thành bức tranh vách đá ngàn năm, tô điểm cho một cuộc tình trọn đời và trở thành huyền thoại trong thế giới này.Xin em làm cây của anh ngàn năm, chúc cành già đâm chồi mới, cây chết vào xuân.
Nếu chia tay trong im lặng, chúng ta sẽ không bao giờ là bạn bè nữa.Tôi không thể nói lời chia tay nhưng trái tim tôi tan vỡ không để lại dấu vết.Dù có cầm ô trong ngày mưa, lòng tôi vẫn ướt.
Biển của em và bờ của anh đã cách nhau ngàn dặm, cay đắng và buồn bã.Con tàu lốm đốm, mục nát và hoang tàn, chỉ còn lại những chú chim biển cô đơn trên bãi biển, ngước lên bầu trời và ca hát.
Có những số phận rất gần, đến bất ngờ và đến đúng lúc họ trở về một thành phố đã lâu họ không gặp. Truyền thuyết đẹp đẽ về Bạch Xà và Hứa Tiên đang trong trạng thái xuất thần, họ mong chờ tình yêu kéo dài hàng ngàn dặm và cuối cùng vun đắp suốt đời.
Dù duyên phận này có vượt biển, vượt mây, vượt gió, vượt mưa, ở cuối biển, chúng ta vẫn kỳ diệu gặp nhau trong một buổi tối cô đơn, vẫn bên nhau trong tách trà cà phê, như hương dành dành nồng nàn, lan tỏa trong một góc thuộc về anh.
Một cuộc gặp gỡ như vậy có thể gọi là tuyệt vời nhưng cũng có nỗi đau khi phải buông bỏ một hay nhiều mối quan hệ, một chút hụt hẫng và cô đơn.Khi nó đến, vẫn còn đó sự huyền bí của phép biện chứng của bình đẳng và được lợi.Rõ ràng là chỉ khi buông bỏ đầu bên kia thì mới có được đầu cuối này.
Khi bạn buồn, khi một số phận khác chưa đến, tại sao bạn lại phải vướng mắc và đa cảm?Tại sao bạn phải thất vọng và đổ lỗi?Vừa nhìn thấy thác nước của ngọn núi này, bạn cũng có thể nhìn thấy lại suối của ngọn núi này; vừa chiêm ngưỡng trúc phương nam, vừa chiêm ngưỡng trúc phương bắc; vừa ngắm nhìn những chân đồi xanh mướt trải dài, bạn còn có thể nhìn ra biển cả bao la; vừa quên một người, bạn có thể làm quen với một người khác; vừa từ bỏ một mối tình khó quên, bạn cũng có thể tạo nên sự gắn kết cho cuộc đời này.Thế giới này thật công bằng và tuyệt vời, còn tình yêu trên thế giới này thật khó nắm bắt và mới mẻ.
Thượng Hải rất xa, Thành Đô rất xa, Bắc Kinh rất xa, Cáp Nhĩ Tân cũng rất xa. Đó chỉ là những quan điểm địa lý khác nhau.Khoảng cách trong trái tim có thể vượt qua đường hầm thời gian và không gian, vượt qua những rào cản và rào cản của tinh thần, trở nên dịu dàng như nước.
Vào ngày đó, bạn đã trở nên rất, rất thân thiết.Đủ gần để có sự gắn bó và ưu ái của một đời gió nhẹ và mưa phùn, đủ gần để có sự nương tựa của cánh buồm trắng đơn độc và sự neo đậu của tình yêu.Gần gũi đến nỗi có một chiếc mũ trùm tối tăm, che đậy số phận kiếp trước và kiếp hiện tại.Chờ đợi đã lâu, rơi những giọt nước mắt chạm đến bản thân và cả cuộc đời, khóc trong vui sướng dù nỗi đau vẫn còn đó?
Âm thầm tựa vào nhau, ôm chặt bến cảng của trái tim, khép lại vết thương đã lành, nở đầy hoa huệ thuần khiết và hoa hồng đỏ.
Duyên phận, đầu ngày trăng sáng soi người, chén trà như hoàng hôn.
----Bài viết được lấy từ Internet