Tình yêu lạc lối trong gió xiên và mưa phùn sẽ theo gió quay về với em; Khi những đợt sóng dối trá vỗ vào đá tình yêu đích thực, bạn sẽ nghe thấy tiếng hát trìu mến của biển.
----Wutongyue/văn bản
Hoa gấm nở trên phố, lòng nhẹ như nước, đơn sơ như tre xanh; bày một tờ giấy trắng vẽ một cuộn thời gian dài, mực nhuộm năm tháng trôi qua, phôi thai phác thảo thế giới phàm nhân, bức tranh nông cạn và bức tranh kết thúc.Cuối năm, trong mùa đông lạnh giá, thời gian an yên nhưng người ta đã ốm nặng rồi.
Biển người mênh mông giống như sa mạc Gobi, xen lẫn gió bụi hoang vu, giữ lại sự ồn ào và thờ ơ. Chúng ta là những viên sỏi trên bãi biển, nhưng vì lệ thuộc chặt chẽ vào tình yêu dọc đường nên chúng ta không còn cảm thấy nhỏ bé và cô đơn nữa.
Đừng một mình dựa vào lan can, nghe gió mưa chờ đợi tình xuân thu.Những đợt sóng nóng bỏng làm mắt ta đỏ hoe, nước mắt tuôn ra biển, lòng ta đắm chìm trong biển sâu chờ ánh trăng trắng của tình yêu trong sáng soi sáng ô cửa khóa trái tim. Khi anh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu ở phía bên tay trái của mình, có một thông điệp là anh đang nhớ em.
Trong núi Nhật Nguyệt rộng lớn, nghe tiếng hoa nở, ân nghĩa năm tháng nhẹ nhàng chôn vùi; trong Phong Vũ Các đung đưa, lắng nghe tiếng lá rơi, ẩn chứa tình cảm sâu sắc của thời gian.
Nghe này, ai đang hát?Đó là niềm hy vọng và tiếng gọi từ tận đáy lòng tôi. Tôi nghe nói tình yêu đã quay trở lại.
Một ngọn núi, một cái cây, có cội rễ vĩnh hằng; một thành phố, một bức tường, mắc kẹt những bông hoa đẹp nhất thế giới; một sa mạc, một hạt cát, tụ lại thành một ngọn tháp; một chút hương thơm, một cơn gió nhẹ xuyên qua vị ngọt của tình yêu.
Tình yêu đã đến trước. Vì hạnh phúc của người khác, đôi khi chúng ta phải buông bỏ tình cảm của mình, để lại dấu vết sâu hay cạn ở cuối thời gian.
Tôi không biết ngày xửa ngày xưa, chúng ta không yêu cầu mình phải hoàn hảo. Chúng tôi chỉ muốn đứng trước gương và ngắm nhìn chính mình, người thỉnh thoảng mắc lỗi nhỏ nhưng lại mỉm cười hài hước một chút. Chúng ta bật chiếc máy hát của năm tháng lên và lặng lẽ lắng nghe những giai điệu trôi theo dòng sông thời gian không bao giờ phai nhạt.
Thời gian như nước chảy róc rách, lấy đi thời gian và viết nên những câu chuyện. Nó đã đi qua khung cảnh mộng mơ đã mất của cây cầu có mái che, đi qua những rắc rối của giấc mơ sau bao năm tháng êm đềm, để lại sau lưng nỗi buồn cầu gãy, chia ly.
Tình yêu là cơn gió thổi qua trái tim anh, còn anh là cửa sổ kín gió khóa chặt trái tim em.
Nhớ lại chặng đường may mắn và ấm áp ấy, viết nên khúc ca nhẹ nhàng để lang thang trong trái tim yêu thương.Nhiều năm sau, khi nhìn lại mối tình đã đi qua theo thời gian tích lũy, nhớ lại quá khứ thật kỹ, viết từng chút tình yêu vào trang tựa cuốn sổ tuổi trẻ cuồng nhiệt, chắc chắn những giọt nước mắt sẽ chạm đến trái tim mềm mại và ấm áp của chúng ta.Những kỷ niệm khó quên, những lời yêu thương còn đọng lại, những nỗi đau thấu lòng đó đều đã bị năm tháng khô héo, hóa thành không khí rồi biến mất; Tuổi thanh xuân đã ra đi mãi mãi là sự nhẹ nhàng mà nhạc rock không thể chịu đựng và không ai có thể nhẹ nhàng lướt qua. Ở hướng gió thổi chiều tà sẽ có tình yêu sẽ đồng hành cùng ta suốt chặng đường, dẫn ta đi tìm sự bình yên, mãn nguyện của cuộc sống.
Khi chúng ta già đi, một số sự kiện trong quá khứ không thể nhớ được và không thể lấy lại được. Thật quá dễ dàng để quên đi những điều khiến người ta nở nụ cười rạng rỡ.Hãy chắp nối quá khứ, đốt lên pháo hoa của quá khứ, sưởi ấm bồ đề tâm đã nguội lạnh, và nhặt lại niềm hạnh phúc nhỏ bé chưa qua đi; Gạt đi nỗi buồn, pha loãng vết nước chết, chấm dứt nỗi buồn đêm vui, giấu đi chút bình yên còn chưa chia ly.
Tôi nghe nói rằng tình yêu trở lại. Những kỷ niệm ấm áp của chúng ta giống như những mảnh ghép. Khi kết hợp lại, chúng tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp. Nếu thiếu đi một phần thì nó sẽ không bao giờ trọn vẹn. Tình yêu là thứ quan trọng nhất mà chúng ta ít muốn đánh mất nhất.
Năm nay trăng tròn thế này, chiều nắng hơi se lạnh, chúng ta lại bước đi trên con đường tình cũ, viết tiếp chặng đường dài định mệnh vào lòng bàn tay không gió cũng không nắng. Tình yêu đã xóa bỏ hào nhoáng, tuyết nhuộm xanh tre, nước mắt thấm sông núi.
Tôi nghe nói tình yêu đã trở lại, khi mây tan gió lặng, thời gian sẽ trôi qua, tình yêu sẽ phai nhạt, nỗi đau cũng sẽ tan biến.