Tôi không biết hôm nay tôi đã khóc thầm bao nhiêu lần sau khi ở bên anh ấy. Chúng tôi yêu nhau được một năm và cùng nhau tốt nghiệp đại học.
Tôi luôn rất quyết tâm về tương lai. Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ đi thật xa, cùng nhau lập gia đình và cùng nhau già đi. Tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ nghĩ như vậy. Tuy nhiên, hiện thực luôn tàn khốc như vậy. Khi chuyện của người khác xảy ra với tôi, tôi cảm thấy thật khó chịu.
Gần đây chúng tôi có rất nhiều mâu thuẫn, hầu hết đều xuất phát từ sự khác biệt về quan điểm. Nhưng tôi chưa bao giờ dao động niềm tin của mình khi ở bên anh ấy. Tôi luôn quan niệm rằng khi hai người ở bên nhau sẽ luôn có những mâu thuẫn, khác biệt về quan điểm.
Tôi luôn ngây thơ nghĩ rằng khi chúng ta gặp vấn đề và mọi người đều nỗ lực giải quyết thì mọi việc sẽ dần dần trở nên tốt đẹp hơn. Điều buồn cười là anh ta hết lần này đến lần khác trốn tránh và rút lui.
Tính tình tôi nóng nảy và hơi nóng nảy là khuyết điểm của tôi nhưng tôi cũng có tính cách vô tư. Nếu tôi bộc lộ cảm xúc của mình về điều gì đó vào lúc đó, sẽ ổn thôi nếu mọi người nói rõ ràng. Có lẽ tôi chỉ coi đó là điều đương nhiên và nghĩ rằng nó sẽ ổn thôi.
Tối qua tôi đã nói chuyện rất lâu với anh ấy qua điện thoại.Tôi đã nói chuyện một cách bình tĩnh và hợp lý về quan điểm của chúng tôi về mối quan hệ này. Tôi vốn tưởng anh ấy sẽ nói rằng tôi nóng nảy, hoặc tính khí của tôi hơi khó chịu, nhưng điều tôi không ngờ là những lời nói thẳng thắn của anh ấy sẽ khiến tôi đầy vết thương.
Anh ấy nói rằng tôi sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào khi ở bên anh ấy. Lúc đó tôi đã bị sốc. Nếu tôi thực sự ở bên anh ấy để được lợi từ anh ấy, với tính cách không tiếc một xu của anh ấy, tôi sẽ không ở bên anh ấy lâu như vậy phải không?
Người ta nói, những cô gái ham vật chất sẽ rất hạnh phúc, còn những cô gái sống tình cảm thì luôn bị tổn thương. Bây giờ tôi có thể hiểu sâu hơn về nó.
Anh cho biết muốn thay đổi công việc và không muốn dành thời gian cho các mối quan hệ. Anh cũng cho biết mình không thích hợp để hẹn hò. Anh ấy liên tục yêu cầu tôi suy nghĩ cẩn thận. Anh ấy đã hỏi tôi rất nhiều lần. Tôi nghĩ mình chưa mang lại cho anh ấy đủ sự an toàn nên tôi đã cố gắng làm tốt hơn. Nhưng dần dần tôi phát hiện ra có lẽ anh ấy không muốn tiếp tục nữa.
Anh ấy liên tục nói vào tai tôi về những quan niệm của chúng tôi và có rất nhiều điểm khác biệt. Thực ra tôi cũng hiểu ý anh rồi nên hỏi thẳng anh, nhưng anh luôn nói một cách mơ hồ. Anh ấy chỉ đang bày tỏ cảm xúc của mình mà thôi. Quyền quyết định giữa chúng ta là ở tôi.
Nghe xong tôi thấy buồn cười
Tôi nhớ lúc đầu, khi anh cảm thấy không thể bảo vệ tôi và có chút bất an, tôi thật ngu ngốc, không chút do dự khi ở bên anh. Tôi nói rằng tôi sẵn sàng chờ đợi, chịu đựng gian khổ và làm việc chăm chỉ cùng anh ấy. Giờ nghĩ lại tôi lúc đó vừa dễ thương vừa buồn!
Khi anh ấy nói một cách rõ ràng và hợp lý rằng anh ấy đã trả nhiều hơn tôi và anh ấy khá tự hào về việc anh ấy đã mua trái cây cho tôi như thế nào và anh ấy đối xử tốt với tôi như thế nào, tôi cảm thấy trái tim mình đã nguội lạnh.
Tôi đã trả quá ít phải không?Tôi không đủ tốt với anh ấy sao?
Có lẽ, ai biết được
Tôi là người sống tình cảm, khi anh ấy so sánh tôi với của cải vật chất hay những gì anh ấy cho là tốt, tôi cảm thấy nên buông tay nhưng lại ngại buông tay.
Có lẽ bản thân tôi cũng hơi khốn nạn.
Bây giờ tôi rất bối rối. Tôi không biết làm cách nào để trút cơn giận của mình nên tôi luôn tìm kiếm một nền tảng để bày tỏ sự tức giận của mình trên Internet. Tôi không biết ý nghĩa của điều này là gì?Nhưng tôi vẫn viết nó ra trong một lần.
Viết nhiều quá, tôi không biết mình đang nói về cái gì. Có lẽ đó là để kỷ niệm một mối quan hệ, hoặc có thể là để thương hại cái tôi khiêm tốn của mình, có lẽ vậy.
Nhưng khi viết bài này, tôi cảm thấy chuyện lớn của mình chẳng có gì đáng nhắc đến cả. Người khốn khổ hơn lại sống hạnh phúc thì mình biết trách ai?